Sunday, August 28, 2011

vô hồn ...

có khi nào ta vô hồn … ta vô cảm ?

đã có, đang có, và sẽ có

có khi nào ta vô hồn đến lúc quên đi cả cuộc sống

có khi nào ta như thấy cả thế giới quay lưng lại

hay khi đó ta lãnh cảm

rồi thì ta thấy đôi chân rảo bước mõi mòn

ta sợ và vô phương …

tiếng khóc gào bấu víu

rồi có thể ta trượt tay …

ta không còn bấu víu được nữa …

trên cái thẳm ta đang trượt dài

ta chợt thấy và trách đời … chỉ có ta còn nương tựa

và thế ta trượt dài

đến khoảnh khắc ta thấy rằng …

phải rồi để gió cuốn đi …

phải rồi ta buông tay tất cả ….

1 comment:

Minh Xuân said...

và thế ta trượt dài

đến khoảnh khắc ta thấy rằng …

phải rồi để gió cuốn đi …

phải rồi ta buông tay tất cả ….

cám ơn bạn về bài thơ hay, đọc mà cay sóng mũi :)