Wednesday, May 11, 2011

nhớ bụt ...

chẳng hiểu rõ bụt mà bỗng dưng thấy nhớ bụt ... nhớ đến lạ kỳ ... cái nhớ yêu thương ... nhớ lời bụt nói "đời là bể khổ" ... mình thì thấy con người thật là khổ dẫu là ai ... ta chạy đua trên thế gian trong cái khổ và ta cứ chạy và có thể chạy mãi ... thương cho ta và thương cho người ... đôi lúc ta sợ cái chạy đua ấy ... chạy để làm sung sướng con người ta ... ta mệt và rồi có thể ta nhận ra ... nhận ra một điều gì đó...

sống có lẽ chỉ đơn thuần là sống ... chẳng biết có học được cái bao dung không ... ta lý tưởng đem cái bao dung để vun lấp cái khổ mà thế nhân gieo cho nhau ... đường còn dài ... và ta còn phải học sự tỉnh thức.

Tuesday, May 10, 2011

thương mẹ, thương ba

nhớ hồi sư ông nói rằng "mẹ là vị bồ tát, là hiện thân của tình yêu thương vô bờ bến", ngẫm lại thấy đúng quá! chỉ là bổ sung thêm "ba cũng là vị bồ tát, là hiện thân của tình yêu thương vô bờ bến"

thương ba thương mẹ thật ... dẫu nhiều trắc uẩn trên đường đời vẫn thương mẹ thương ba ... cái lưu mờ của cuộc sống vây quanh bởi lòng ích kỷ bởi cái ngã, cái nhỏ nhen, cái hời dỗi, v.v... đã che lấp cả bầu trời tình yêu thương đang ôm ấp lấy mình.

người ta nói gia đình là cái nôi của mỗi con người, cái tổ để nương về bởi dẫu sao khi tháo gỡ cái trí nhãn mò mẫn và giẩy nãy, tình yêu ăm ắp lung linh, len lõi trong từng ngóc ngách.

có thể, ngoài kia trái tim ba mẹ luôn canh cánh được quay về cái tổ của chúng mình cũng như con chỉ thấy được con đường về những lúc tỉnh thức. và con nhận ra một điều, con nguyện cùng vun vén với ba mẹ cái tổ của nhà ta.

Friday, May 6, 2011

khổ ...

sự thật: đời là bể khổ, ta cảm thấy chênh vênh ... lối thoát như vô định ... ta xin cúi đầu để nhìn thấy mình chẳng là gì trên cõi thế gian ... ta hư vô hơn cả một hạt bụi hay một cơn gió khẽ ... ta chẳng là gì thế nhưng sao ta lại sợ chính ta nhỉ? ta sợ lắm những lúc điên dại .... ta vẫn sợ khi ta tỉnh mê ... ta tỉnh và ta sợ ... vì ta sợ cái hạt giống ấy âm ỉ sâu thẳm đâu đó ... ta trở nên vô định .. ta khủng hoảng ... ta rối ren ... không biết đâu nên đâu không? hay đời chỉ hư vô mà ta học cách chấp nhận tất cả những gì đang tồn tại kể cả sự kinh tởm ẩn dật.

phải rồi, ta hư vô ... một mai kia ta nguyện sẽ đánh tan thân thể này thành cát bụi và tan biến trong không trung ... vì ngẫm cho cùng ... ta chẳng là gì cả.

Tuesday, May 3, 2011

máy bay trực thăng

chợt tưởng tưởng mình ngồi trong buồng của máy bay trực thăng, phảng phất trên không trung, chợt nhìn xuống và mình tự hỏi :"chúng ta đang làm gì đây?"... ờ mà chúng ta đang làm gì thế nhỉ? Khi ta mắc kẹt trên mặt đất, ta có thể chẳng nhìn thấy gì cả, đâu mất rồi cái trí và cái nhìn của một con người. Khi ta trên cao rồi, ta mới tự vấn "ờ thì, chúng ta đang làm gì thế nhỉ?"

sợ rằng khi quay trở lại mặt đất rồi, ta có thể mất đi câu hỏi ấy! ngẫm rằng ta nên sống đung đưa giữa hai khoảng ....