Friday, May 6, 2011

khổ ...

sự thật: đời là bể khổ, ta cảm thấy chênh vênh ... lối thoát như vô định ... ta xin cúi đầu để nhìn thấy mình chẳng là gì trên cõi thế gian ... ta hư vô hơn cả một hạt bụi hay một cơn gió khẽ ... ta chẳng là gì thế nhưng sao ta lại sợ chính ta nhỉ? ta sợ lắm những lúc điên dại .... ta vẫn sợ khi ta tỉnh mê ... ta tỉnh và ta sợ ... vì ta sợ cái hạt giống ấy âm ỉ sâu thẳm đâu đó ... ta trở nên vô định .. ta khủng hoảng ... ta rối ren ... không biết đâu nên đâu không? hay đời chỉ hư vô mà ta học cách chấp nhận tất cả những gì đang tồn tại kể cả sự kinh tởm ẩn dật.

phải rồi, ta hư vô ... một mai kia ta nguyện sẽ đánh tan thân thể này thành cát bụi và tan biến trong không trung ... vì ngẫm cho cùng ... ta chẳng là gì cả.

No comments: