Tuesday, July 10, 2012
ranh giới ...
có phải giữa tình cảm và sự đổ vỡ là một ranh giới không xa? tình cảm càng sâu đậm bao nhiêu thì sự đổ vỡ càng cay nghiệt ... cay đến mức không màng nhắm đôi mắt, không màng mở đôi ta, để nó bay đi mà không màng đến một hơi thở ... phải chăng đến mức ấy, khi ta chẳng màng gì là khi ta bắt đầu cho hương bay khuất để gió đến từ từ thanh khiết. chậm rãi nhẹ nhàng ... và một sự đổ vỡ bình an ...
Wednesday, November 16, 2011
do you isolate?
life is vulnerable and joyful - no matter how it is --- it's there ... parts of life ... so be with it and enjoy!!!!
Monday, November 14, 2011
mênh mang ...
dạo này tâm trí cứ mênh mang thế nào ấy nhỉ ... có ai đó để nghĩ và nghĩ mênh mang ...cuộc sống vốn đẹp trong giây phút hiện tại ...
Friday, October 7, 2011
pains ...
am I willing to expose myself to pains? yes it may be the gateway to engage into life - that may be the way it is - and that's how I shall live ... inspired from the speech "How to Live before You Die" - Steve Jobs
Wednesday, September 21, 2011
truyền thông ...
trước giờ cứ nghĩ mình là một người truyền thông tốt ... có lẽ chưa phải vậy ...
truyền thông ngẫm lại cũng khó thật ... có lẽ im lặng là phương thuốc truyền thông tốt nhất ... mà có lẽ không ... chẳng biết nữa ... để ý nhiều lần bao ý tốt của mình lại được hiểu chệch đi ... mình thấy nó như tấm lụa trơn tru thẳng đuột thế mà nhìn lại nhận được một cục giấy như tơ vò ... chẳng biết trách ai ... hay trách mình không ý thức được những gì mình nói ... mình không thích câu "trước khi nói uốn lưỡi bảy lần" vì có vẻ như không thật cho lắm ... nhưng ngẫm lại chắc cũng đúng, đôi khi cũng cần uốn lưỡi để biết đâu là hệ quả của những lời lẽ ... ôi khó quá, hay trách mình chưa kiên nhẫn để hiểu được cách nhìn của người khác qua lời nói của mình.
ừm có lẽ thế, mình tuôn lời nói là một vẻ và cũng để ý xem khi lời nói của mình qua tâm trí của người khác, mình cũng nên biết họ sẽ "lập trình" nó thế nào - đúng là hiểu nhau chẳng dễ chút nào -- thấy ai mà hiểu được thật cũng đáng trân quý một kỳ công - "để hiểu rồi thương" chắc còn một chặng đường để học hỏi ... mình sẽ cố!
Saturday, September 17, 2011
cảm xúc ví như cơn mưa ...
hôm nay đọc một đoạn hay nói về cảm xúc và mưa ...
cảm xúc len lỏi trong ta như những cơn mưa vậy...
vài người đứng bên cửa sổ trong một ngày mưa và nói rằng "trời đáng lẽ không nên mưa ... chưa phải là lúc để có những cơn mưa như thế ..."
phải chăng ta hay thường né ấp những cơn mưa của cảm xúc ... hay chăng ta thả mình tưới táp trong làn mưa cảm xúc ... tắm mưa rồi sau cơn mưa trời lại sáng...
khác ...
mình giờ chắc khác xưa lắm nhỉ ...?
chợt nhớ chia sẻ từ 2 bạn Nhật và Thư ... người bạn thật sự là người bạn khi ta cảm thấy an toàn dù ta là ai và sẵn sàng đón nhận những cái không hay và cái khuyết của một con người ...
một người bạn như thế có vẻ khó tìm mà cũng chẳng biết có tồn tại hay không?
chỉ biết giờ ta với ta ... chỉ biết nếu ta không ôm ấp lấy sinh linh này thì thôi ... thả trôi vào bể trầm luân ... thì thôi ta không còn đáng hiện hữu trên thế gian này ... có lẽ ý nghĩa của sự hiện hữu bây giờ là để ta trở về với ta ... ôm ấp
thôi thì quay trở lại thân tâm, ích kỷ không xấu đâu, miễn khi tâm chạm đến an lạc ...
kìa đó, tia sáng của hạnh phúc đang lấp lo nơi xa xăm ... chỉ cần bước thảnh thơi ... từng bước một ... mỗi bước là một chân tuệ giác ... bước và đi để có thể về ... về với thân tâm của mình
vài dòng vẫn vơ ....
Sunday, August 28, 2011
vô hồn ...
có khi nào ta vô hồn … ta vô cảm ?
đã có, đang có, và sẽ có
có khi nào ta vô hồn đến lúc quên đi cả cuộc sống
có khi nào ta như thấy cả thế giới quay lưng lại
hay khi đó ta lãnh cảm
rồi thì ta thấy đôi chân rảo bước mõi mòn
ta sợ và vô phương …
tiếng khóc gào bấu víu
rồi có thể ta trượt tay …
ta không còn bấu víu được nữa …
trên cái thẳm ta đang trượt dài
ta chợt thấy và trách đời … chỉ có ta còn nương tựa
và thế ta trượt dài
đến khoảnh khắc ta thấy rằng …
phải rồi để gió cuốn đi …
phải rồi ta buông tay tất cả ….
Tuesday, August 23, 2011
khác biệt ...
có phải khi yêu nhau, ta cũng cần học cách thấy sự khác biệt?
hồi ở Malaysia, một anh bạn thích thú giới thiệu mình một quyển sách anh viết dành tặng cho người vợ yêu quý ... quyển sách là tập hợp những bức thư tình mà anh trân quý viết gởi vợ trong ngần ấy năm yêu nhau ... sách chỉ viết bằng tiếng Hoa và một cách phấn khích tò mò, mình nhờ anh ấy dịch qua các tiêu đề bức thư tình...
những tiêu đề nghe thật lạ lẫm đến lúc mình cũng cười thầm ... có thư anh viết về cách anh và vợ mua sắm khác nhau như thế nào, có thư anh bàn cùng vợ về cách nhìn khác biệt của 2 người đối với IofC ... mình hỏi tại sao phải như thế? anh nghiêm nghị mà hứng khởi trả lời "vì đó là điều một đôi vợ chồng cần bàn và chia sẻ".
đúng thật dẫu là vợ chồng hay chỉ mới là cặp yêu nhau, ta cũng cần học cách thấy sự khác biệt để biết được rằng hai ta khác biệt như thế nào ... hai kẻ yêu nhau chưa thể là "oanh" (one) một khi hai cá thể chưa hiểu hết về nhau hoặc chí ít ta không phải là người ấy và người ấy cũng không phải là ta ... đơn thuần chúng ta có sự khá biệt ... để rồi ta hiểu, ta thương, và trân quý ...
phải rồi, mình cần hiểu sự khác biệt ... để biết cách yêu thương hơn ...
Wednesday, May 11, 2011
nhớ bụt ...
chẳng hiểu rõ bụt mà bỗng dưng thấy nhớ bụt ... nhớ đến lạ kỳ ... cái nhớ yêu thương ... nhớ lời bụt nói "đời là bể khổ" ... mình thì thấy con người thật là khổ dẫu là ai ... ta chạy đua trên thế gian trong cái khổ và ta cứ chạy và có thể chạy mãi ... thương cho ta và thương cho người ... đôi lúc ta sợ cái chạy đua ấy ... chạy để làm sung sướng con người ta ... ta mệt và rồi có thể ta nhận ra ... nhận ra một điều gì đó...
sống có lẽ chỉ đơn thuần là sống ... chẳng biết có học được cái bao dung không ... ta lý tưởng đem cái bao dung để vun lấp cái khổ mà thế nhân gieo cho nhau ... đường còn dài ... và ta còn phải học sự tỉnh thức.
Subscribe to:
Posts (Atom)